Student Attempts to Enter University with a Fortune of Only VND100,0000, 1 cat and 2 rabbits

Dung Viet Nguyen lost his mother when he was one years-old.  His dad abandoned him when he was born.  He also just lost his maternal grandmother last year.  Dung said that his assets comprised of just over 100,000 VND (about $5 USD), 1 cat and 2 rabbits.

Dung Viet Nguyen (resides at Tan Viet, Thanh Ha District, Hai Duong Province) is the high school student of THPT Ha Bac. This year, in the entrance examinations, he chose the study of Water Resources at Water Resources University (Hanoi). Farming since he was six or seven, Dung desires to learn something that would be useful for his homeland. Without a university degree, Dung will return home in hopes of finding a suitable job and a peaceful life.

We met Dung at the university hostels Irrigation.  I immediately noticed his sad eyes, full of concern. He recently arrived to Hanoi, a naive schoolboy with honeycomb sandals – a tall, thin figure.  He could not remember his room number between rows of tall buildings. First time in the Capitol and alone, everything unfamiliar with to him. Fear of robbery and fraud in the city makes him even more nervous.  Dung finally settled in a hostel room to prepare for the University entrance exam.

After a chat with Dung, I learned that he is a child with a life full of disadvantages.  His mother’s name is PTH, who died of breast cancer at the age of 43.  At that time, he was only one year-old, not old enough to remember the face of his mother or  any memories of her.  He was raised by his maternal grandmother, but she hardly talked about the sad old story of his mother.  She only told Dung that his mother was a kind and gentle woman but suffered so much when she was alive.

Dung’s mother died when he was an infant.. Because his mother had breast cancer, she could not nurse him.  Thus his grandmother had to carry him door-to-door through the whole village to beg for breast milk.  She raised him until he was 17.

When asked about his father, Dung’s sad eyes started to fill with tears of pity. “My mom is the second wife,” he said.  Thus his Dad did not care about the life of his mother and him from the day he was born. Many times when he looked at the happy environment of classmates who still have their parents, Dung could only feel sad for his destiny.

During the past 17 ​​years, his grandmother and he leaned on each other to live. In November of last year, Dung’s grandmother died of old age and poor health, leaving him to live with a tremendous loss.  Now, with his only emotional support gone, Dung tries bravely to live alone in a small house in the countryside of Hai Duong.

Enter the picture of the difference between the rich and the poor students who take the entrance exam to universities. The rich students who come to the city for the competition stay in hotels with cars shuttling them back and forth to the universities and everywhere.  The disadvantaged candidates struggle just to find a place to avoid the sun and the rain, and many need food.

Dung even attempted to quit school on several occasions, because was so poor.

Since his grandmother died, Dung lives alone at home to work and study.  He eats lunch together everyday with his uncle’s family. The story of Mrs HTS, his grandmother, is part of the memory of the good time that keeps him going.

The home where Dung lived with his grandmother was a creaking house with a dirt floor.  The old roof had holes that Dung had to fix with canvas but still leaks when it rains heavily. Dung said, “There were many rainy nights when the water poured though and  soaked everything in the house, included the rice.” He  lost sleep for worrying.

At the age of six, Dung started to helped with the the farm work, such as drying grain and straw and helping his grandmother cook meals. Both of them lived off the 3 small rice paddies, a little chicken feed and a wage subsidy for  poor households around 180,000 VND / month (less than $9 USD)  Dung’s meals everyday comprised of only spinach and tofu.   His grandmother occasionally saved enough money to buy meat to feed the growing grandson.

From the day his grandmother passed, Dung is the sole caretaker of the rice paddies, while continuing to go to school.  Sometimes, he does not know where to turn, wanting to quit school and find work instead.  However, people encourage him to continue.  They tell him, “Keep going.  Keep studying. Everything will fall into place.” Not able to know who he can trust, Dung goes to school employees resigned but motivated people. “I keep learning. Where is the story there.”

His grandmother has passed nearly a year ago, but Dung sometimes still thinks she is alive. The boy recounts his memories, “Being 70, she was still very healthy. She often carried me when I was in kindergarten.  Her back bent down, and my feet touched the ground.   Everyone joked that my legs were longer than her legs.” At 70 years-old, she still went to catch fish.  She was well-known in the area for her ability to catch crabs. He remembers the distinct flavor of his grandmother’s cooking in each bowl of soup.  Every time he cooks soup, he thinks of his grandmother.

Over  the last 17 years, his grandmother and him leaned on each other  during hard times, shared joys and sorrows. Dung never forgot the times his grandmother had to go around to borrow money so she could take him to the hospital when he felt ill, or the last portion of her life when he took care of her.

Enter University with less than VND 500,000?

His grandmother was so poor that she did not leave him anything when she passed away. On the afternoon of July 2, Dung alone went to Hanoi to take the entrance exam to Hanoi Water Resources University, with only VND500,000 dong (less than $50 USD) in his pocket. The boy who was born in 1996 said that all the property he had was more than VND 100,000, an adopted cat, and 2 rabbits raised for sale. The amount remaining is more than VND 300,000 given by his relatives and neighbors for his journey.

Dung Nguyen recounted, “I remember people’s advice that I should seek the help of student volunteers who dressed in blue colored shirts to get free shelter in the school dormitory.   I am so lucky, because I would not  know how to manage with only VND 500,000 “. [Note:  a bowl of pho costs more than VND 60,000 at this time.]

At home, his only means of transportation was an old bike assembled by his uncle. When he came to Hanoi for the exam, he carried an old malfunctioned phone that only you can hear from but cannot make calls and a few outfits. However, he always remembers his grandmother’s words. “Even the poor have dignity. Do not take things from other people.” So Dung has the courage to live in poverty. He remembers to help people in more difficult circumstances.  During high school, Dung helped carry his classmate, Nguyen Manh Duong, a boy born paralyzed but who writes beautifully, from the school gates into the classroom. Dung talk about his friend, “Duong is a good friend with an optimistic mind. I just want to do this to express the love between human beings.”

[Translated from an article dated July 2 on News.zing.com written by Quyen Quyen] 

Sĩ tử đi thi với gia tài 100.000 đồng, 1 con mèo, 2 con thỏ

Nguyễn Việt Dũng mồ côi mẹ từ nhỏ, bố bỏ rơi, năm ngoái bà em mất. Đi thi đại học, Dũng cho biết, tất cả tài sản của em chỉ có hơn 100.000 đồng, 1 con mèo và 2 con thỏ.

Mồ côi mẹ khi 1 tuổi, bố bỏ rơi khi vừa chào đời

Nguyễn Việt Dũng (xã Tân Việt, huyện Thanh Hà, tỉnh Hải Dương) là học sinh trường THPT Hà Bắc. Năm nay, trong kỳ thi tuyển sinh, Dũng lựa chọn khoa Tài nguyên nước, trường ĐH Thủy lợi (Hà Nội). Gắn bó với nghề nông từ khi lên 6, lên 7, Dũng mong muốn việc học của mình có ích cho quê nhà. Nếu không đỗ đại học, Dũng sẽ trở về quê để tìm công việc phù hợp, sống yên bình.

Gặp Dũng tại ký túc xá trường ĐH Thủy lợi ấn tượng nhất là đôi mắt đượm buồn, đầy ưu tư.  Vừa chân ướt chân ráo lên Hà Nội, cậu học trò chất phác với đôi dép tổ ong, quần vải, dáng hình cao gầy, không nhớ nổi phòng ở của mình giữa những dãy nhà cao tầng. Lần đầu tiên lên Thủ đô, lại đi một mình, mọi thứ đều lạ lẫm với Dũng. Nỗi lo sợ bị cướp giật, lừa đảo trên thành phố khiến em lo lắng.

Mẹ mất khi Dũng còn ẵm ngửa, em được bà ngoại nuôi dưỡng từ nhỏ. Do mẹ mắc bệnh ung thư vú nên ngay từ khi chào đời em không được bú sữa. Bà bế Dũng đi khắp làng xin từng giọt sữa, nuôi lớn cháu đến ngày thành chàng trai 17 tuổi.Trò chuyện với Dũng, được biết em sinh ra đã là cậu bé chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ của Dũng là cô Phạm Thị Huấn, mất khi 43 tuổi vì căn bệnh ung thư vú. Ngày đó em mới tròn 1 tuổi, chưa đủ nhận thức để lưu giữ gương mặt, kỷ niệm về mẹ. Ở với bà nhưng Dũng kể, bà cũng ít khi nhắc lại chuyện buồn cũ, chỉ kể mẹ là người phụ nữ hiền lành nhưng có số phận vất vả.

Khi hỏi về bố, đôi mắt buồn của Dũng rưng rưng đầy tủi thân. Mẹ em là vợ thứ 2, bố Dũng không quan tâm đến cuộc sống của hai mẹ con ngay từ ngày em chào đời. Nhiều lúc trong cuộc sống, nhìn bạn bè xung quanh hạnh phúc vì có đầy đủ bố mẹ, em chỉ biết buồn cho số phận của mình.

Trong suốt 17 năm qua, hai bà cháu nương tựa vào nhau để sống. Tháng 11 năm ngoái, bà ngoại Dũng qua đời vì tuổi cao, sức yếu đã để lại trong em nỗi mất mát lớn. Chỗ dựa duy nhất về tinh thần của không còn, Dũng sống một mình trong căn nhà nhỏ tại vùng quê Hải Dương.

Sự khác biệt giữa con nhà giàu và nhà nghèo khi đi thi ĐH

Nếu như con nhà giàu lên thành phố thi được ở khách sạn, ô tô đưa đón… thì sĩ tử có hoàn cảnh khó khăn chỉ cần có nơi tránh mưa tránh nắng, cơm ăn miễn phí.

Từng muốn nghỉ học vì nghèo khó

Sau khi bà mất, Dũng lủi thủi một mình làm việc, học tập, hằng ngày ăn cơm cùng cậu mợ. Những câu chuyện về người bà Hoàng Thị Sủng trong em chỉ còn ký ức đẹp.

Dũng cùng bà ở trong căn nhà cấp 4 ọp ẹp với nền đất, mái ngói cũ nhiều chỗ bị vỡ do thời gian. Những lỗ thủng trên mái nhà đã được căng bạt vẫn thường xuyên bị dột mỗi khi trời đổ mưa lớn. Dũng kể lại: “Có những đêm mưa, nước chảy lênh láng ướt hết thóc lúa trong nhà, em bị mất ngủ vì lo lắng”.

Lên 6 tuổi, Dũng đã biết giúp đỡ bà những công việc làm nông như phơi thóc lúa, rơm rạ, phụ bà nấu ăn. Hai bà cháu quanh năm chỉ trông chờ vào 3 sào ruộng, nuôi mấy con gà cùng mức lương trợ cấp hộ nhà nghèo là 180.000 đồng/tháng. Bữa cơm thường ngày của Dũng và bà chỉ có rau muống, đậu phụ. Bà dành dụm lâu lâu mua thịt để bồi dưỡng cho người cháu đang tuổi ăn, lớn nhanh như thổi.

Từ ngày bà mất, Dũng một mình quán xuyến một sào lúa. Đã có thời gian khó khăn không biết trông cậy vào ai, Dũng định xin nghỉ học đi làm thuê nhưng được mọi người động viên: “Em cứ học, chuyện đâu rồi có đó”.

Cho đến bây giờ, khi bà đã đi xa gần 1 năm nhưng Dũng vẫn ngỡ như khi còn sống. Chàng trai kể lại kỷ niệm: “Ngày 70 tuổi, bà vẫn còn khỏe lắm. Bà thường cõng em đến nhà trẻ, lưng bà đã còng nên mọi người nói đùa: “Cẳng cháu còn dài hơn chân bà”.

Mặc dù ngoài 70 tuổi nhưng bà vẫn đi tát cá, nổi tiếng trong vùng bởi khả năng bắt cua, bắt cáy giỏi. Trong trí nhớ của Dũng vẫn còn nguyên vẹn hương vị mỗi bát canh cua bà nấu, để đến bây giờ mỗi khi chan bát nước canh em lại nhớ về.

Suốt 17 năm, hai bà cháu nương tựa vào nhau mỗi lúc khó khăn, cùng san sẻ vui buồn. Dũng nhớ nhất là những ngày bà chạy vạy tiền nong khi em nhập viện vì cảm lạnh hay tháng ngày chăm bà trong giai đoạn cuối của bệnh tật.

Dự thi đại học với 500.000 đồng

Khi bà sống chỉ có 2 bàn tay trắng nên khi mất đi không để lại cho Dũng được gì đáng giá. Chiều ngày 2/7, Dũng một mình lên Hà Nội dự thi trường ĐH Thủy lợi với chỉ 500.000 đồng trong túi. Chàng trai sinh năm 1996 cho biết, tất cả tài sản em có được là hơn 100.000 đồng, nuôi 1 con mèo và 2 con thỏ để bán. Số tiền hơn 300.000 còn lại Dũng được họ hàng cho chi trả lộ phí.

Nam sinh này kể lại: “Em nhớ lời dặn dò của mọi người, nên tìm sự giúp đỡ của đội sinh viên tình nguyện có màu áo xanh nên đã được ở miễn phí trong khu ký túc xá của trường. Em thật may mắn vì sẽ không biết xoay sở ra sao với 500.000 đồng”.

Ở nhà, phương tiện đến trường của Dũng là chiếc xe đạp cũ được người chú lắp ráp cho. Khi đi dự thi, Dũng mang theo một chiếc điện thoại 1200 cũ, chỉ có thể nghe, đã hỏng chức năng gọi để tiện liên lạc với người nhà và vài bộ quần áo.

Chính vì vậy, Dũng vẫn vững lòng sống giữa cuộc sống nghèo khó. Em luôn có tâm niệm giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Suốt thời gian học cấp 3, chính Dũng là người cõng bạn Nguyễn Mạnh Dương – chàng trai bị bại liệt bẩm sinh, viết chữ đẹp từ cổng trường vào lớp học. Em tâm sự về người bạn thân của mình: “Dương là người bạn tốt bụng, lạc quan. Em coi đây là công việc cần làm để thể hiện tình yêu thương giữa con người với con người mà thôi”.Trong ký ức, Dũng nhớ nhất lời dặn dò của bà: “Áo rách phải giữ lấy lề con ạ, cuộc sống dù có nghèo đến mấy cũng không được nghĩ đến những thứ của người ta”.

Thầy Thích Thanh Ngọc (trụ trì chùa Cảnh Linh – Hải Dương) chia sẻ: “Dũng làm một trong những em có hoàn cảnh khó khăn. Em mồ côi mẹ, sống với bà nhưng bà cũng đã mất vì tuổi già. Trong kỳ thi đại học năm nay, tôi cũng muốn đưa Dũng đi thi nhưng vì em biết tôi còn chăm lo cho Dương nên đã tự lập”

 

 

Share and Enjoy:
  • Print
  • Facebook
  • Twitter
  • Google Bookmarks